Nguyễn Hữu Thành được biết đến với biệt danh “Phước Tám Ngón” sinh năm 1971 và mất năm 1998, ông là giang hồ, tù nhân đầu tiên trốn thoát khỏi trại giam Chí Hòa kể từ sau năm 1975 đến nay. Phước từng hai lần bị tuyên án tử hình trong hai phiên tòa diễn ra cách nhau hai năm. Biệt danh “tám ngón” xuất phát từ việc ông tự chặt đứt hai ngón tay trên bàn tay trái, chỉ còn lại tám ngón tay lành lặn.
Phước sinh ra trong một gia đình nghèo tại xã Dĩ An, huyện Thuận An, tỉnh Sông Bé, nay thuộc tỉnh Bình Dương. Năm 1988, ông bị Tòa án nhân dân quận Gò Vấp tuyên phạt 36 tháng tù vì tội trộm cắp. Sau khi mãn hạn tù, Phước lại bị Công an Thành phố Hồ Chí Minh bắt giữ và chuyển giao cho Công an Vũng Tàu để cưỡng bức lao động. Không chấp nhận cải tạo, Phước trốn trại, mua vũ khí, và tập hợp đàn em thành lập băng cướp. Đây cũng là thời kỳ mà tên tuổi của Phước “tám ngón” nổi lên trong giới giang hồ như một ông trùm giết người máu lạnh.
Trong những năm 1990, băng cướp của Phước “tám ngón” liên tục thực hiện những vụ cướp bóc vô cùng táo bạo. Phước nổi tiếng vì độ hung hãn, luôn sử dụng súng AK cưa báng để cướp tài sản và sẵn sàng bắn chết nạn nhân nếu họ có ý định chống cự. Công an Thành phố Hồ Chí Minh đã phải mất hơn một năm lập chuyên án mới có thể bắt giữ Phước “tám ngón” và triệt phá băng cướp của ông. Ngày 24 tháng 6 năm 1994, Tòa án nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh đã tuyên án tử hình Phước “tám ngón” vì tội giết người và cướp tài sản.
Trong thời gian bị giam tại buồng biệt giam của Khám Chí Hòa, Phước, giống như các tử tù khác, bị cùm chân bằng một cùm sắt phi 10 hình chữ U. Trong những ngày tháng sống trong buồng biệt giam, Phước luôn nung nấu ý định trốn trại. Dụng cụ để vượt ngục của Phước gồm một chiếc dao lam, một hộp quẹt gas, một khoen sắt tròn được uốn thẳng, và quần áo tù nhân mà Phước đang mặc. Dao lam và hộp quẹt gas được Phước xin từ một phạm nhân làm công tác dọn vệ sinh và đưa cơm vào buồng biệt giam. Khoen sắt tròn thì Phước lấy từ khung cửa nhà vệ sinh.
Sau khi có được dao lam và hộp quẹt gas, Phước giấu chúng vào một lỗ hổng trong vách tường rồi dán giấy báo đè lên. Với chiếc dao lam, Phước bẻ làm đôi và kiên trì dùng hai mảnh dao để cưa đứt chiếc cùm chân. Vì lưỡi dao mỏng và đường cưa nhỏ nên quá trình cưa cùm không phát ra tiếng động. Để tránh bị phát hiện, Phước luồn những sợi vải vào mạch cưa rồi dùng hộp quẹt gas đốt khiến nhựa vải chảy ra phủ kín vết cưa. Với khoen sắt tròn lấy từ khung cửa nhà vệ sinh, Phước uốn lại thành một thanh sắt thẳng.
Đêm ngày 26/3/1995, khoảng 21 giờ, Phước bắt đầu tháo cùm và chui vào nhà vệ sinh. Tại đây, Phước lấy thanh sắt đã được uốn thẳng làm chiếc dùi để khoét vách tường thành một lỗ hổng vừa đủ lọt người qua. Vì khu vực này tường ẩm thấp, nên Phước tiến hành khá dễ dàng. Số xi măng và cát vụn từ tường, Phước trút vào lỗ cầu vệ sinh rồi đổ nước cho trôi đi. Còn số gạch thì Phước bê vào chỗ ngủ, sắp xếp thành hình người nằm, rồi dùng chăn phủ kín lên để ngụy trang.
Sau khi khoét tường xong, Phước khom người luồn qua lỗ hổng để ra phía cầu thang bên ngoài buồng giam số 15, rồi men theo cầu thang xuống dưới. Khi nghe thấy tiếng bước chân tuần tra đêm của cán bộ quản giáo, Phước leo ngược trở lên nóc nhà và tiếp tục đi trên nóc nhà để sang khu AH.
Tại nơi giam giữ, Phước đã tháo quần áo tù nhân đang mặc và nối lại thành một sợi dây. Anh buộc một đầu dây vào kèo nhà, còn đầu kia thả xuống để theo dây mà đu xuống đất. Tuy nhiên, trong lúc đu xuống, dây bị đứt khiến Phước té ngã xuống đất và bất tỉnh. Sau hơn một giờ, Phước tỉnh lại, nhận ra mình vẫn đang ở trong khu giam. Mặc dù đau đớn do chấn thương chân và cột sống, Phước cố gắng đứng dậy và lê đến cột điện gần đó. Anh trèo lên cột điện cao, từ đó leo qua hàng rào và tụt xuống đất. Đây là khu vực thuộc khu tập thể của gia đình cán bộ quản giáo, nằm kề trại giam.
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng. Phước lết vào sân, thấy một bộ đồ cảnh sát đang phơi, một chiếc xe đạp và một đôi dép. Anh lấy bộ đồ cảnh sát mặc vào, xỏ dép và dắt xe đạp đi thẳng ra cổng chính của trại Chí Hòa. Khi qua phòng trực cổng trại, Phước bình tĩnh bảo anh cảnh sát trực mở cổng để anh ra ngoài uống cà phê. Thấy Phước mặc cảnh phục và dắt xe đạp đi ra từ khu gia đình cán bộ, viên cảnh sát trực cổng trại ngỡ rằng Phước là cán bộ trong trại nên đã mở cổng cho anh ra ngoài.
Sau khi vượt ngục thành công, Phước tiếp tục mua vũ khí, thành lập băng nhóm và gây ra nhiều vụ cướp của giết người đặc biệt nghiêm trọng.
Gần 200 ngày sau khi đào tẩu, Công an Thành phố Hồ Chí Minh mới bắt lại được Phước. Ngày 29 tháng 4 năm 1996, băng nhóm của Phước “tám ngón” gồm 13 bị cáo đã bị đưa ra xét xử tại Tòa án nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh. Với hàng loạt tội ác đã gây ra, Nguyễn Hữu Thành, tức Phước “tám ngón,” tiếp tục bị kết án tử hình lần thứ hai. Năm 1998, Phước “tám ngón” bị xử bắn tại pháp trường Long Bình thuộc Quận 9, nay là thành phố Thủ Đức.
Tổng hợp bởi Duan24h.net